Sunday, August 31, 2025

XIN TIỄN CHÂN ANH, NHÀ VĂN HẢI QUÂN PHAN LẠC TIẾP-Ngô Minh Hằng

Xin thắp một nén nhang chân thành đưa tiễn Hương Linh Nhà Văn Phan Lạc Tiếp đến chốn Vĩnh Hằng.
Chân thành chia buồn cùng Gia Đình Hải Quân cùng Phu Nhân và Tang Quyến.
Nhân đây, Nmh xin chia sẻ một câu chuyện nhỏ, nhưng với Nmh là một kỷ niệm tuyệt vời với Hải Quân và tờ Lướt Sóng.

Năm ấy là năm 1965, đúng sáu mươi năm chẵn.

Ngày đó, tôi quen một chàng lính biển. Tôi không biết chàng có yêu tôi hay không, chỉ biết rằng mỗi tuần tôi đều nhận thư chàng gởi cho tôi qua bưu điện, nhưng tôi thì từ lúc nào không rõ, tôi đã lặng lẽ yêu chàng.  Người ta nói, Yêu Ai Yêu Cả Đường Đi. Có lẽ đúng. Yêu chàng, tôi yêu cả quân chủng của chàng, yêu biển, yêu con tàu, yêu căn gác chàng ở trọ và yêu cả từng cánh Hải Âu.

Khi yêu người ta mơ mộng và thêu dệt thêm bao nhiêu chuyện thần kỳ. Tôi cũng thế. Vì mơ mộng, tôi tưởng tượng ra biết bao thi vị cho tình yêu. Nào chia ly, nào đoàn tụ, nào nhớ thương, nào hờn giận, nào môi cười, nào nước mắt, dù sự thật giữa tôi và chàng chẳng có gì để gọi là thơ mộng. 

Mỗi tuần tôi vẫn đều đặn nhận thư chàng gởi đó nhưng thư nào cũng chỉ là những lời thăm hỏi thông thường  và chúc tôi chăm học. Không như những là thư nhạt phèo ấy, tôi mộng mơ vẽ vời mối tình của riêng tôi lấp lánh trăm màu. Nhưng yêu rồi cưới, rồi có con, rồi nuôi con, rồi cơm nước, giặt giũ, tất bật cơm áo gạo tiền thì còn chi là thơ mộng mà chỉ là chấm hết. Yêu như thế không vui. Thế là tôi vẽ ra trăm điều. Nào những buổi hẹn hò, Nào tay trong tay đi trong công viên, đi trong nắng ấm, đi dưới cơn mưa... và nào những ngày chờ mong, những khi hờn giận. Những muôn hình vạn trạng tưởng tượng trong mơ ấy tôi bưng cả vào thơ. Nắm tay nhau đi như thế thì vui thật, nhưng đi mãi cũng chán, tôi bèn tìm hương vị mới cho tôi và chàng là hờn giận.  Đã giận hờn thì đâu còn muốn giữ lại kỷ vật của nhau. Đúng không? Thế là tôi đùng đùng gói tất cả lại, trả lại chàng tất cả những món quà chàng cho tôi trong tưởng tượng, kể cả trái tim. Tôi đem bài thơ ấy gởi lên báo Hải Quân Lướt Sóng. Bài thơ được đăng với lời phê của người phụ trách trang thơ. Đó là lần đầu tôi biết tên hai Anh Phan Minh Hồng và Phan Lạc Tiếp qua dòng phê bình bài thơ Trả Lại:
"Bài thơ Trả Lại của Ngô Minh Hằng thật tròn lời, tròn ý, tác động mạnh vào tâm hồn người đọc với một cảm giác rưng rưng......"  Sau đó vài tuần, có một chàng Hải Quân tôi không biết là ai vì anh không đeo bảng tên, đem đến tận nhà tặng tôi 17 số Hải Quân Lướt Sóng, từ số 1 đến số 17 và anh mời tôi đến thăm toà soạn ở Bến Bạch Đằng, trong Hải Quân Công Xưởng. 

Chàng đọc Lướt Sóng, thấy bài thơ và nghe tôi kể lại lời mời. Chàng không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng khuyên tôi không nên nhận lời mời ấy. Vì yêu chàng, tôi đã nghe theo và thế là tôi chỉ diện kiến nhà thơ Phan Minh Hồng và nhà văn Phan Lạc Tiếp trên Hải Quân Lướt Sóng.

Và đây là bài thơ Trả Lại

Trả Lại


Một trái tim với vô vàn kỷ niệm
Tôi gói vào xin trả lại cho anh
Phương trời tôi đôi môi này khâm liệm
Lời yêu đương ước thệ với ân tình

Tôi trờ về với tâm hồn rạn nứt
Với vòng tay ôm chặt những niềm đau 
Nếu biết mình sẽ là hai thái cực
Thì thôi đừng toan tính chuyện ngày sau

Này trái tim, này thư xanh tình tự
Trả lại anh và vả những môi hôn
Ơ kià anh, hãy cất về đi chứ
Đừng bắt tôi đau nốt nửa linh hồn ...

.........................................

Bài thơ còn 2 đoạn nữa nhưng tôi đã quên. Rồi tôi tất bật trôi theo dòng đời, quay cuồng theo vận nước và nay thành người tỵ nạn CS trên đất Hoa Kỳ. Bỗng sáu mươi năm sau, hôm nay, nghe tin Nhà Văn Phan Lạc Tiếp qua đời, lòng tôi không khỏi rưng rưng nhớ về bài thơ thời tuổi mộng. Tôi xin ghi lại chút kỷ niệm nhỏ nhoi này làm chút qùa văn chương để tiễn chân Anh, Nhà Văn Hải Quân Phan Lạc Tiếp -  Xin tiễn Anh về chốn Vĩnh Hằng.

Ngô Minh Hằng
31/08/2025

No comments: